Café đenQuán ven đường

Đến với Mẹ Maria qua Thánh Têrêsa | James Lập chuyển ý thơ

James Lập chuyển ý thơ
Tháng Đức Mẹ 05.2022

Chỉ 4 tháng trước khi từ trần, Thánh Têrêsa Hài đồng Giêsu và Thánh nhan* (Sainte Thérèse de l’Enfant Jésus et de la Sainte Face) sáng tác bài thơ “Maria ơi! Tại sao con yêu Mẹ?!” Thánh nữ đề cập trong đó tất cả những gì mình nghĩ về Đức Trinh Nữ Maria. Thánh nữ cũng mời gọi chúng ta hướng về Mẹ Thiên Chúa và Mẹ chúng ta bằng cách suy gẫm về cuộc đời Mẹ như Tin Mừng bày tỏ cách cẩn trọng và sâu sắc.

Trong suốt bài thơ, chúng ta cũng có thể suy gẫm về các đoạn Tin Mừng mà Thánh Têrêsa trích dẫn.

Maria ơi!
Con hát lên: “Tại sao con yêu Mẹ ?!”

Mẹ ngọt ngào khiến mừng nhảy tim con
Và nghĩ đến sự vĩ đại Mẹ hơn
Lòng con chẳng có chút gì sợ hãi

Con chiêm ngưỡng Mẹ vinh quang khả ái
Vượt qua muôn rực rỡ các thánh thần
Là con Mẹ, con không thể nào tin
Maria hỡi!
Trước nhan Mẹ, con gục đầu cúi lạy

Phận làm con yêu kính Mẹ từ ái
Khóc Con Mẹ để chia sẻ nỗi đau
Trên bến bờ xa lạ, hỡi Mẹ yêu!
Chạy đến Mẹ với đôi dòng lệ thẳm
Suy gẫm Mẹ qua Phúc âm Kinh Thánh
Nhìn lên Mẹ rồi chạy đến Mẹ luôn
Chẳng khó gì để yêu mến Mẹ hơn
Cùng khổ đau chết lịm bên Thập giá
Khi thiên sứ từ Trời đề nghị Mẹ
Làm Mẹ Chúa, Đấng cai trị muôn đời

“Và này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giêsu. Người sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là con Đấng Tối Cao. Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua Đavít, tổ tiên Người. Người sẽ trị vì nhà Giacóp đến muôn đời, và triều đại của Người sẽ vô cùng vô tận.” (Lc 1: 31-33)

Maria ơi!
Ngắm nhìn Mẹ trong mầu nhiệm tuyệt vời!
Trinh tiết kia kho tàng khôn sánh kịp
Tâm hồn Mẹ luôn tội nguyên Vô Nhiễm
Nên càng được chính Thiên Chúa quí yêu
Linh hồn Mẹ đầy khiêm nhu mỹ miều
Ôm Giêsu là đại dương Tình ái

“Anh em hãy mang lấy ách của Tôi, và hãy học với Tôi, vì Tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. Vì ách Tôi êm ái, và gánh Tôi nhẹ nhàng.” (Mt 11: 29)

Maria hỡi!
Con yêu Mẹ là nữ tỳ khả ái
Chiếm Chúa Trời nhờ chính đức khiêm cung

“Bấy giờ, Bà Maria nói: ‘Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói.'” (Lc 1: 38)

Vì tiềm ẩn nên Mẹ rất toàn năng
Chúa Ba Ngôi nơi trái tim Mẹ chọn
Thần Tình yêu bao trùm Mẹ dưới bóng

“Sứ thần đáp: ‘Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền năng của Đấng Tối Cao sẽ rợp bóng trên bà, vì thế, Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi là Con Thiên Chúa.’” (Lc 1: 35)

Con Chúa Trời nhập thể xác phàm ta
Cứu loài người xúc phạm đến Chúa Cha
Đức Giêsu, Anh chúng con, Con Mẹ

“Bà sinh con trai đầu lòng, lấy tã bọc con, rồi đặt nằm trong máng cỏ, vì hai ông bà không tìm được chỗ trong nhà trọ.” (Lc 2,7)

Mẹ yêu kính, mặc dù con nhỏ bé
Noi gương Mẹ, con theo Đấng toàn năng
Dù yếu đuối con chẳng chút sợ run
Mẹ đã ban cho con đầy kho báu
Con của Mẹ, ôi Mẹ con yêu dấu!
Nhân đức kia tình yêu nọ cho con
Bánh hằng sống đã đến ngự trong tim
Và Giêsu Đấng chiên lành trong Mẹ

Mẹ đã làm cho con luôn cảm nhận
Bước theo Mẹ Maria Nữ Hoàng
Con đường hẹp dẫn lên cõi Thiên đàng
Mẹ đã làm cho con nhìn thấy rõ

“Còn cửa hẹp và đường chật thì đưa đến sự sống, nhưng ít người tìm được lối ấy.” (Mt 7,14)

Bằng cách luôn thực hành khiêm tốn đó
Maria, con bé mọn đến gần
Toàn phiếm phù mọi trần thế vinh quang
Thánh Y-sa-ve, Mẹ nhanh chân thăm hỏi
Để dạy con thực hành lòng bác ái

“Hồi ấy, bà Maria vội vã lên đường, đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giu-đa. Bà vào nhà ông Zacharia và chào hỏi bà Elizabét” (Lc 1: 39-40)

Con chú tâm lắng nghe Mẹ Nữ Hoàng
Từ tim Mẹ ca bài hát linh thiêng

“Bấy giờ bà Maria nói:
‘Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa,
Thần trí tôi hớn hở vui mừng
Vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi.
Phận nữ tỳ hèn mọn,
Người đoái thương nhìn tới;
Từ nay, hết mọi đời
Sẽ khen tôi diễm phúc.
Đấng toàn năng đã làm cho tôi
Biết bao điều cao cả,
Danh Người thật chí thánh chí tôn!
Đời nọ tới đời kia,
Chúa hằng thương xót
Những ai kính sợ Người.
Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh,
Dẹp tan phường lòng trí kiêu căng.
Chúa hạ bệ những ai quyền thế,
Người nâng cao
Mọi kẻ khiêm nhường.
Kẻ đói nghèo,  Chúa ban của đầy dư,
Người giàu có, lại đuổi về tay trắng.
Chúa độ trì Ít-ra-en,
Tôi tớ của Người,
Như đã hứa cùng cha ông chúng ta,
Vì Người nhớ lại lòng thương xót
Dành cho tổ phụ Áp-ra-ham
Và cho con cháu đến muôn đời.’” (Lc 1: 46-55)

Mẹ dạy con lời ngợi ca thần thánh
Vinh quang trong Đấng Giêsu Cứu Thế
Lời Mẹ yêu huyền bí đóa hoa hồng
Bao thế kỷ còn ướp giữ thơm nồng
Nơi chính Mẹ, Đấng toàn năng kỳ diệu
Cầu chúc Người, con đêm ngày suy niệm

Thánh Giuse điều bí ẩn xin vâng
Mẹ ẩn giấu
trong từ tốn khiêm cung

“Sau đây là gốc tích Đức Giêsu Kitô: Bà Maria, mẹ Người, đã thành hôn với ông Giuse. Nhưng trước khi hai ông bà về chung sống, bà đã có thai do quyền năng Chúa Thánh Thần. Ông Giuse, chồng bà, là người công chính và không muốn tố giác bà, nên mới định tâm bỏ bà cách kín đáo. Ông đang toan tính như vậy, thì kìa sứ thần Chúa hiện đến báo mộng cho ông rằng: ‘Này ông Giuse, con cháu Đavít, đừng ngại đón bà Maria vợ ông về, vì người con bà cưu mang là do quyền năng Chúa Thánh Thần.’” (Mt 1: 17-20*)

Mẹ để Ngài khóc gần nơi đền tạm
Đấng Cứu thế thần thiên còn che khuất
Maria ơi! con yêu Mẹ lặng thinh
Như bài nhạc nhẹ nhàng lẫn ru êm
Bảo cho con sự toàn năng vĩ đại
Của linh hồn dâng thượng thiên từ ái

Giuse cùng Maria đến Bét-lê-hem
Dân địa phương thì xa lánh hoàn toàn
Không ai nhận các Ngài vào khách trọ
Thật đáng thương chỉ dành cho bọn họ
Đành ra đi tìm đến chốn ngựa chuồng
Sinh Chúa Con, ôi Nữ Vương Thiên đường!
Mẹ đáng kính, hỡi Mẹ con yêu mến!
Con thấy tuyệt làm sao trông lên Mẹ
Mẹ Chúa Con càng đẹp, mặc khó nghèo

Chúa Hài Nhi được bọc quấn trong khăn
Kìa Ngôi Lời trong khăn vừa bật khóc

“Lúc khởi đầu đã có Ngôi Lời
Ngôi Lời vẫn hiến về Thiên Chúa,
Và Ngôi Lời là Thiên Chúa.” (Ga 1: 1)

Quanh thiên thần con nhìn Mẹ yêu dấu
Chúa toàn năng lại là chính người Anh

Con yêu Mẹ tha thiết, Mẹ nhân lành
Đã khiến cho hoa Thiên đường chớm nở
Yêu Mẹ theo kẻ chăn cừu, đạo sĩ
Mẹ giữ gìn tất cả tận trong tim

“Và điều đã xảy ra,
‘Khi các thiên sứ từ biệt mấy người chăn chiên để về trời, những người này bảo nhau: ‘Nào chúng ta sang Bê-lem, để xem sự việc đã xảy ra, như Chúa đã tỏ cho ta biết.’ Họ liền hối hả ra đi. Đến nơi, họ gặp bà Maria, ông Giuse, cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ. Thấy thế, họ liền kể lại điều đã được nói với họ về Hài Nhi này. Nghe các người chăn chiên thuật chuyện, ai cũng ngạc nhiên. Còn bà Maria thì hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng.’” (Lc 2: 15­19)

Con yêu Mẹ hòa nhập mọi nỗi niềm
Luôn hướng đến đền thờ theo gương Mẹ
Con yêu Mẹ sinh ra vua Cứu Thế
Và Thánh Cả Giuse phúc dư đầy
Người khép mình và nép sát trong tay
Con mĩm cười khi Ngài ca thánh vịnh
Rồi lời này khiến con rơi lệ thảm
Si-mê-on tiên báo Mẹ tương lai
Một lưỡi gươm đau đớn sẽ đâm ngay

“Khi đã đến ngày lễ thanh tẩy của các ngài theo luật Mô-sê, bà Maria và ông Giuse đem con lên Giê-ru-sa-lem, để tiến dâng cho Chúa, như đã chép trong Luật Chúa rằng:

‘Mọi con trai đầu lòng phải được gọi là của thánh, dành cho Chúa, và cũng để dâng cho Chúa theo Luật Chúa truyền, là một đôi chim gáy hay một cặp bồ câu non.’

Hồi ấy ở Giê-ru-sa-lem có một người tên là Si-mê-ôn. Ông là người công chính và sùng đạo, ông những mong chờ niềm an ủi của Ít-ra-en, và Thánh Thần hàng ngày ngự trên ông. Ông đã được Thánh Thần linh báo cho biết là ông sẽ không thấy cái chết trước khi được thấy Đấng Ki-tô của Đức Chúa. Được Thần Khí thúc đẩy, ông lên Đền Thờ. Vào lúc cha mẹ Hài Nhi đem con tới để chu toàn tập tục Luật đã truyền liên quan đến Người, thì ông ẩm lấy Hài Nhi trên tay, và chúc tụng Thiên Chúa rằng:

‘Muôn lạy Chúa, giờ đây
Như lời Ngài đã hứa,
Xin để tôi tớ này an bình ra đi.
Vì chính mắt con
Được thấy ơn cứu độ
Chúa đã dành sẵn cho muôn dân:
Đó là ánh sáng
Soi đường cho dân ngoại,
Là vinh quang của Ít-raen
Dân Ngài.’

Cha và mẹ Hài Nhi ngạc nhiên vì những lời ông Si-mê-ôn vừa nói về Người. Ông Si-mê-ôn chúc phúc cho hai ông bà, và nói với bà Maria, mẹ của Hài Nhi: ‘Thiên Chúa đã đặt cháu bé này làm duyên cớ cho nhiều người Ít-raen ngã xuống hay đứng lên. Cháu còn là dấu hiệu cho nhiều người chống bang; và như vậy, những ý nghĩ từ thâm tâm nhiều người sẽ lộ ra. Còn chính bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà.’” (Lc 2: 22-35)

Hỡi Nữ Hoàng là Nữ Vương tử đạo
Mãi cho đến cuối thế trần phiền não
Thanh kiếm này sẽ đâm thấu qua tim
Mẹ đã phải rời khỏi đất quê hương
Để trốn thoát Hê-rô-dê bạo chúa

“Khi các nhà chiêm tinh đã ra vể, thì sứ thần Chúa hiện ra báo mộng cho ông Giuse rằng: ‘Này ông, dậy đem Hài Nhi và Mẹ Người trốn sang Ai-cập, và cứ ở đó cho đến khi tôi báo lại, vì vua Hê-rô-dê sắp tìm giết Hài Nhi đấy!’ Ông Giuse liền trổi dậy, và đang đêm, đưa Hài Nhi và Mẹ Người trốn sang Ai-cập. Ông ở đó cho đến khi vua Hê-rô-đê băng hà, để ứng nghiệm lời Chúa phán xưa qua miệng ngôn sứ: Ta đã gọi con Ta ra khỏi Ai-cập.’” (Mt 2: 13-15)

Bé Giêsu ngủ yên trong tay Mẹ
Giuse giục phải lập tức ra đi
Không chậm trể Mẹ tuân lệnh tức thì
Đi suốt đêm không chút gì do dự
Không chất vấn không đắn đo tư lự

Rồi vượt biên sang Ai Cập trong đêm
Dù nghèo khó nhưng lại được bình yên
Vì Giêsu là quê hương tuyệt đẹp
Dù tha hương Thiên đường trong tay Mẹ
Rồi đắng cay đến Giê-ru-sa-lem
Như đại dương ập đến tận trong tim
Trẻ Giêsu đã ba ngày thất lạc
Như lưu đày lắng lo trong tim Mẹ

“Hằng năm, cha mẹ Đức Giêsu trẩy hội đến Giêrusalem mừng lễ Vượt Qua. Khi người được mười hai tuổi, cả gia đình cùng lên đền, như người ta thường làm trong ngày lễ. Xong kỳ lễ, hai ông bà trở về, còn cậu bé Giêsu thì ở lại Giêrusalem, mà cha mẹ chẳng hay biết. Ông bà cứ tưởng là cậu về chung với đoàn lữ hành, nên sau một ngày đường, mới đi tìm kiếm giữa đám bà con và người quen thuộc. Không thấy con đâu, hai ông bà trở lại Giê-rusalem mà tìm.

Sau ba ngày, hai ông bà mới tìm thấy con trong Đền Thờ, đang ngồi giữa các thầy dạy, vừa nghe họ, vừa đặt câu hỏi. Ai nghe cậu nói cũng ngạc nhiên về trí thông minh và những lời đối đáp của cậu. Khi thấy con, hai ông bà sững sốt, và mẹ người nói với người: ‘Con ơi, sao con lại xử với cha mẹ như vậy? Con thấy không, cha con và mẹ đây đã phải cực lòng tìm con!’ Người đáp: ‘ Sao cha mẹ lại tìm con? Cha mẹ không biết là con có bổn phận ở nhà của Cha con sao?’ Nhưng ông bà không hiểu lời Người vừa nói.

Sau đó, Người đi xuống cùng với cha mẹ, trở về Na-za-rét và hằng vâng phục các ngài. Riêng mẹ Người thì hằng ghi nhớ tất cả những điều ấy trong lòng. Còn Đức Giêsu ngày càng thêm khôn ngoan, thêm cao lớn và thêm ân nghĩa đối với Thiên Chúa và người ta.” (Lc 2: 41-52)

Nhưng cũng tìm thấy lại phút cuối cùng
Và niềm vui Mẹ sẽ tiếp tục mang
Trách Giêsu ngay giữa hàng tiến sĩ:
“Hỡi Con yêu, sao Con làm thế nhỉ?
Cha Mẹ đây đầy nước mắt tìm Con.”
Chúa Thiếu nhi trong bí ẩn nỉ non
Cho Mẹ yêu với vòng tay rộng mở:
“Việc Chúa Cha, sao Mẹ đi tìm hở?
Bổn phận Con, Mẹ hỡi có biết không?”

Phúc âm bảo Giêsu lớn càng khôn
Giuse Maria, thì Người luôn tuân phục
Và con được trái tim mình phơi bộc
Người vẫn luôn vâng lệnh cả mẹ cha
Giờ con hiểu bí ẩn trong đền thờ
Vua tình yêu luôn chứa nhiểu huyền bí
Con Mẹ muốn giương cao gương của Mẹ
Phải tìm Người luôn suốt cả ngày đêm
Vua Thiên đường muốn có Mẹ mình luôn
Bị chìm ngập trong màn đêm thống khổ

Maria ơi!
Bao khổ cực nhọc nhằn và gian khó

Hạnh phúc trong đau khổ chỉ vì yêu
Giêsu ban nhưng có thể bớt nhiều
Xin bảo Người đừng bao giờ e ngại
Người ẩn náo, con quyết tâm chờ đợi
Cho đến ngày không còn bóng hoàng hôn
Rồi con gần liệm chết sợ mất tin

Mẹ đầy ân từ miền Na-za-rét
Chẳng muốn gì dù sống trong nghèo khó
Niềm sướng vui ngây ngất phép mầu ban
Hãy làm đẹp cho Mẹ, hỡi Nữ Hoàng!
Các trẻ con còn nhiều trên dương thế
Chúng không sợ ngước nhìn trông lên Mẹ
Vì Mẹ luôn mãi là Mẹ chúng con
Hướng chúng con lên đến cõi Thiên đường

Nơi mong đợi, ôi Mẹ con yêu dấu!
Mỗi ngày sống với Mẹ theo gương mẫu
Chiêm ngưỡng Mẹ trong vui sướng đắm chìm
Tình yêu Mẹ con giữ mãi trong tim
Chỉ nhìn Mẹ đủ xua tan lo sợ
Mẹ dạy khóc cũng như điều vui sướng
Những niềm vui thánh thiện rất sáng trong
Mẹ sẻ chia và ban phúc trong lòng

Tiệc Cana mối quan tâm nhận thấy
Cạn rượu rồi không còn gì để lấy
Mẹ tỏ bày điều đó để van xin
Hy vọng được giúp đỡ chính nhờ mình
Nhưng Giêsu lúc đầu thì từ chối:
“Có việc gì giữa chúng ta, Mẹ hởi?”
Trong thâm tâm Ngài luôn trọng Mẹ mình
Nên phép lạ đầu tiên được thi hành

“Ngày thứ ba, có tiệc cưới tại Cana miền Gali-lê. Trong tiệc cưới có thân mẫu Đức Giêsu. Đức Giêsu cùng các môn đệ cũng được mời tham dự. Khi thấy thiếu rượu, thân mẫu Đức Giêsu nói với Người: ‘Họ hết rượu rồi.’ Đức Giêsu đáp: ‘Thưa bà, chuyện đó can gì đến bà và tôi? Giờ của tôi chưa đến.’ Thân mẫu người nói với gia nhân: ‘Người bảo gì, các anh cứ việc làm theo.’Ở đó có đặt sáu chum đã dùng vào việc thanh tẩy theo thói tục người Do thái, mỗi chum chứa được khoảng tám mươi hoặc một trăm hai mươi lít nước. Đức Giêsu bảo họ: ‘Các anh đổ đầy nước vào chum đi! Và họ đổ đầy tới miệng. Rồi Người nói với họ: ‘Bây giờ các anh múc và đem cho ông quản tiệc.’ Họ liền đem cho ông. Khi người quản tiệc nếm thử nước đã hỏa thành rượu (mà không biết rượu từ đâu ra, còn gia nhân đã múc nước thì biết), ông mới gọi tân lang lại mà nói: ‘Ai ai cũng thiết rượu ngon trước, và khi khách đã ngà ngà mới đãi rượu xoàng hơn. Còn anh, anh lại giữ rượu ngon mãi cho dến bây giờ.’ Đức Giêsu đã làm dấu lạ đầu tiên này tại Cana miền Galilê và bày tỏ vinh quang của Người. Các môn đệ đã tin vào Người. Sau đó, Người cùng với thân mẫu, anh em và môn đệ xuống Caphácnaum và ở lại đó ít ngày.“ (Ga 2: 1-11)

Một ngày mà tội nhân nghe chân lý
Của Đấng nhận chúng ta theo Thiên ý
Con nhìn thấy Mẹ với họ trên đồi
Báo Giêsu rằng Mẹ muốn gặp Người
Trước đám đông nhận Con trai của Mẹ
Yêu chúng con Người yêu bao la thế
Nên bảo rằng: “Anh em lẫn mẹ Ta
Là những ai làm theo ý Chúa Cha.»

“Người còn đang nói với đám đông thì có Mẹ và anh em của Người đứng bên ngoài, tìm cách nói chuyện với Người. Có kẻ thưa Người rằng: ‘Thưa Thầy, có Mẹ và anh em Thầy đang đứng ngoài kia, tìm cách nói chuyện với Thầy.’ Người bảo kẻ ấy rằng: ‘Ai là mẹ tôi? Ai là anh em tôi?’ Rồi Người giơ tay chỉ các môn đệ và nói: ‘Đây là mẹ tôi, đây là anh em tôi. Vì phàm ai thi hành ý muốn của Cha tôi, Đấng ngự trên trời, người ấy là anh chị em tôi, là mẹ tôi.’” (Mt 12: 46-50)

Hỡi Đức Nữ Đồng Trinh và Vô Nhiễm!
Hỡi người Mẹ rất dịu dàng tột đỉnh!
Nghe Giêsu, Mẹ chẳng cảm thấy buồn
Nhưng hiểu Ngài nên càng thấy vui hơn
Linh hồn ta thuộc gia đình Người đấy
Mẹ vui mừng vì Người cho ta thấy
Kho báu kia thần tính của chính mình
Yêu mẹ hơn, Mẹ yêu quí thần linh
Con yêu Mẹ, ôi Mẹ khiêm nhu quá!

Mẹ yêu con như Giêsu Con Mẹ
Mẹ còn giúp con yêu Chúa nhiều hơn
Cho tất cả và cho chính mình luôn
Làm điều đó Mẹ hằng ngày hỗ trợ
Đấng Cứu Thế thấu dịu dàng lòng Mẹ
Người hiểu tình mẫu tử Mẹ bao la
Nơi náu nương của kẻ trộm lành kia
Rời thập tự cùng Người lên Thiên Quốc

“Đứng gần thập giá Đức Giêsu, có thân mẫu Người, chị của thân mẫu, bà Maria vợ ông Cơ-lô-pát, cùng với bà Maria Mác-đala. Khi thấy thân mẫu và môn đệ mình thương mến đứng bên cạnh, Đức Giê-su nói với thân mẫu rằng: ‘Thưa Bà, đây là con Bà.’ Rồi Người nói với môn đệ: ‘Đây là mẹ của anh.’ Kể từ giờ đó, người môn đệ rước bà về nhà mình.” (Ga 19: 25-27)

Đồi Can-vê với Con, Mẹ tái xuất
Bên Thập giá như linh mục tế thờ
Dâng hiến mình để xoa dịu Chúa Cha
Ê-ma-nu-el Giêsu Con lòng Mẹ

Một Tiên tri có lần kia bảo thế
“Không nỗi đau nào bằng nỗi đau này!»
Hỡi Nữ Vương Tử Đạo chốn lưu đày
Cho chúng con cả máu tim châu báu

Nhà Thánh Gioan trở thành nơi nương náu
Con Zê-bê-đê thay thế Chúa Giêsu
Là chi tiết Tin Mừng đã đưa ra
Hỡi Nữ Vương, Người không còn nói nữa
Người chìm trong lặng im và sâu thẳm
Lời Vĩnh cửu đã từ biệt cõi đời
Bí mật kia Mẹ đã được tỏ rồi
Để thu hút tất cả con cái Mẹ

Con sắp được nghe thấy điều khích lệ
Mặt tươi vui xinh đẹp Mẹ trao ban
Mẹ mỉm cười sáng sớm cuộc đời con
Xin tiếp tục cho đến chiều lịm tắt
Con luôn ngắm rực rỡ vinh quang Mẹ
Khổ cùng Mẹ nên con muốn giờ đây
Trong lòng Mẹ con hát: “Mẹ yêu này!
Và hát mãi con là con của Mẹ…”

Theo Thánh Têrêsa Hài đồng Giêsu và Thánh nhan

_____________________________

* Bài thơ “Maria ơi! Tại sao con yêu Mẹ?!» là bài thơ cuối cùng tự phát (và do nữ tu Marie Thánh Tâm yêu cầu). Sáng tác tháng 05.1897 đúng 4 tháng trước khi từ trần (09.1897*).

* Thánh Têrêsa sinh năm 1873. Mất mẹ năm 4.5 tuổi (1877). Chị Pauline thay mẹ chăm sóc Têrêsa. Nhưng 4.5 năm sau (1882) chị Pauline (Sơ Agnès de Jésus) bỏ đi tu dòng Cát minh. Lần này Têrêsa bị sốc và ngã bệnh nặng. Cả nhà đều vây quanh tượng Đức Mẹ cầu nguyện hàng đêm. Hơn một năm sau, tượng Đức Mẹ mĩm cười với Têrêsa và bệnh tình cũng tan biến (1883). Sau khi cha mất, Thánh nữ xin phép đem tượng Đức Mẹ này vào phòng riêng để cầu nguyện hằng đêm.

* Muốn vào Dòng kín Cát Minh lúc 14 tuối. Xin Giám mục không được. Cương quyết sang tận Rôma xin ĐGH Lê-ô XIII. Cuối cùng được vào Dòng Cát Minh lúc 15 tuối. Sống trong dòng chỉ 9 năm (1888-1897). Mất năm 24 tuổi (1897) vì lao phổi. Thành Thánh vang tiếng với “Truyện một tâm hồn ” và con đường nhỏ.
* Thánh nữ đã từng tình nguyện xin sang truyền giáo ở Sài Gòn và Hà Nội (1895) nhưng vì sức khỏe nên không được phép.

* Đường nên Thánh:

-14.08.1921 – Bậc Đáng Kính – ĐGH Bênêđictô XV.
-29.04.1923 – Chân Phúc – ĐGH Piô XI.
-17.05.1925 – Hiển Thánh – ĐGH Piô XI.
-14.12.1927 – Bốn mạng các xứ truyền giáo – ĐGHPiô XI.
-1997 – Tiến sĩ Giáo Hội – Thánh GH Gioan Phaolô II.

VÀI HÌNH ẢNH THÁNH NỮ TÊRÊSA

 

Bài liên quan

Back to top button